Nếu có 5 phút để suy tư về con người, chúng ta có thể bắt đầu
từ đâu nhỉ?
Trước tiên, con người là một kiệt tác được Thiên Chúa tạo dựng
theo hình ảnh của Ngài (x. St 1, 27). Nhưng xét cho cùng, con người được sinh
ra bởi cha mẹ - những người trực tiếp cộng tác với Thiên Chúa trong việc truyền
sinh – vì thế, con người được sinh ra trong tội, nhưng vươn lên trong sự thánh
thiện.
Con người là một thể duy nhất xác hồn. Hồn bất tử trong một
thể xác khả tử. Có lý trí, có tình cảm, yêu ghét, giận hờn. Có lương tâm để
phân biệt phải trái. Có những mối tương giao tạo thành hợp quần xã hội. Có trái
tim như là nguồn của mọi tình yêu thương, cũng chính nơi đó - con tim, tâm hồn
hay lương tâm - chính là nơi con người và Thiên Chúa gặp gỡ nhau (x. GS,16).
Dưới nhãn quan triết học, mỗi người là một cá thể duy nhất,
đặc biệt, có ngôi vị, nhân vị không thể bị thay thế.
Con người: bao gồm phần „con“, nghĩa là cũng một giống loài,
có bản năng sinh tồn, được nối kết với phần „người“ là hình ảnh của Thiên Chúa.
Không những thế, con người còn là một „huyền nhiệm“, một hữu thể sống động.
Con người còn là chủ thể của mọi nguồn cảm hứng, phát minh
khoa học, nhưng cũng từ đó phát sinh những điều ghê tởm xấu xa. Chính vì những
tội lỗi xấu xa đó mà con người được chính Thiên Chúa, Đấng tác thành nên mình cứu
chuộc.
Điều đặc biệt hơn nữa, mọi cử động, sinh hoạt thường ngày của
con người đều diễn ra trong sự quan phòng của Thiên Chúa: „Chính ở nơi Ngài mà
chúng ta sống, cử động và hiện hữu“ (Cv 17, 28).
Con người – một huyền nhiệm, nếu có ai đó dành suốt cả cuộc
đời để suy tư về nó cũng chưa chắc đã khám phá hết, vì thế, nếu chỉ dành 5 phút
thì thấm thía vào đâu các bạn nhỉ? Mình khởi sự 5 phút và dành 5 phút nối liền
nhau kế tiếp cho các bạn nhé!