Cổ nhân nói không sai: „Ký ức là bao tử của tâm hồn“, những kỷ niệm vui,
ta nhớ mãi, những kỷ niệm buồn, dù gột rửa mãi cũng khó phai! Vì thế mới có
nhớ-thương-yêu-lưu luyến…đó cũng là những cung bậc của cảm xúc, những cảm xúc
rất thật của con người, thiếu những cảm xúc này, con người đã không còn trọn
vẹn?
Có những lúc cảm xúc thăng hoa, cả thế giới quá khứ
ùa về trong ký ức, đầy tràn, hiện diện khắp mọi ngõ ngách của tâm hồn, tự nhiên
con người cảm thấy yêu đời hơn, đáng sống hơn, hạnh phúc hơn; cảnh vật cũng có
ý nghĩa và thân thiết hơn.
Nhưng tiếc thay, cũng có những lúc tâm hồn sầu não,
gặp toàn nỗi buồn, lúc niềm vui và nụ cười vắng bóng, trước mặt là cả đại dương
hiu quạnh, là sa mạc khô cằn của tình người, tình đồng loại, cảm thấy mình lẻ loi,
nhỏ bé, mong manh.
Buồn - vui, hạnh phúc – cô đơn, thấy đời đáng sống -
chán đời…là những cảm xúc thực tại của cuộc sống, nằm trong con người. Việc tạo
ra cảm xúc hay chế ngự cảm xúc đều xuất phát từ con người, đôi khi do tác động
của ngoại cảnh, của môi trường sống…
Như thế, con người vừa là tác nhân chủ quan vừa là
khách thể khách quan của những cảm xúc trong cuộc sống, hy vọng chúng ta nhận
được nhiều điều tích cực và giảm bớt những khiếm khuyết, tiêu cực, để thấy đời
đáng sống, nghĩa là sống trong sự sung mãn của tình yêu, trong mối tương quan
đồng loại thật khăng khít và dành cho nhau sự tôn trọng với phẩm giá cao quý
của một nhân vị con người.
03.08.2012
No comments:
Post a Comment