Trong nỗi
cùng khổ của kiếp người, có những lúc ta vùng vẫy, quằn quại, thương đau, kêu cứu,
cần sự giúp đỡ của một ai đó, nhưng cuối cùng, lời kêu cứu của ta lọt thỏm giữa
không trung, không hồi âm, không lời đáp trả, lúc đó có thể là tuyệt vọng chồng
chất trong tuyệt vọng?
Bỗng dưng
ta nghe được lời thì thầm của Đức Giêsu, như Ngài từng nói với thánh Phaolô:
„Ơn của Thầy đã đủ cho con“ (2 Cr 12, 9). Lời thì thầm nhưng đủ mạnh, đủ để ta
tin tưởng, và đủ để cứu ta ra khỏi trạng huống của sự cùng cực, hố sâu tuyệt vọng
giờ đây được lấp đầy bằng niềm hy vọng, sự tin tưởng và bình an.
Thánh
Phaolô, sau khi nghe được lời thì thầm của Chúa: „Ơn của Thầy đã đủ cho con“, đã
mạnh mẽ xác tín: „Vì khi tôi yếu, chính là
lúc tôi mạnh“ (2 Cr 12, 10). Thật vậy, thể xác đôi khi bạc nhược, yếu đuối,
sợ sệt…nhưng lại dưỡng nuôi và ẩn náu trong đó một tâm hồn đầy nghị lực, luôn
muốn vươn lên, đạp đổ mọi ràng buộc phần „con“ trong ngôi vị „người“, nhờ ân sủng
của Thiên Chúa và ý muốn cứu độ của Ngài.
Hy vọng, khi nghe lời nói thì thầm của Đức Giêsu hôm nay, mỗi
người trong chúng ta cũng có thể nói được như thánh Phaolô: „Tôi sống, nhưng
không còn là tôi, mà là Đức Kitô sống trong tôi“ (Gl 2, 20), vì mỗi người đều
được „Thần Khí Chúa ngự trên mình“ (Lc 4, 18).
No comments:
Post a Comment