Wednesday 20 April 2011

HỎI ÁNG MÂY CHIỀU

Chiều một ngày tháng tư, nắng vẫn còn chạy dài trên những vòm lá, trời cao, xanh biếc nhưng không khí vẫn lành lạnh…Cảnh vật, lòng người và một chút gì đó xao xuyến, bồi hồi đánh động những tiềm thức tưởng chừng như đã ngủ quên của thời đại về một thời xa xưa, được tái hiện, quay về bây giờ và chính lúc này, ngay trong tôi, như một thực tại có thể đụng chạm được bằng xúc giác.

Một sự kiện, cách đây hơn hai ngàn năm, xảy ra trong một đất nước nhỏ bé xa xôi có tên là Israel.

Một con người - chính xác hơn là Thiên Chúa làm người - mang tên Giêsu, hiện thân của tình yêu. Đức Giêsu đã yêu đến si mê những „nhân tình tội lỗi“ là con người, những thụ tạo do Ngài dựng nên. Ngài chấp nhận khổ hình, chết và sống lại - một phương thế trong muôn ngàn phương thế - để cứu độ con người.

Chịu khổ hình, Ngài đồng cảm với con người khi phải đối diện với bệnh tật, những nỗi khổ đau của kiếp nhân sinh. Qua qua cái chết, Ngài cho thấy thân xác con người chỉ là hữu hạn, bất túc và hư nát. Ngài đã phục sinh, chứng tỏ Ngài chính là Thiên Chúa, đã chiến thắng sự chết để bước vào vinh quang. Qua sự kiện Phục sinh, Đức Giêsu đã mở toang cách cửa Nước Trời, cho con người được tham dự vào cuộc sống thần linh, một trạng thái hạnh phúc miên trường.

Thế nhưng, trời vẫn cao, nắng cứ chiếu tỏa, chim cứ hót, thời gian cứ xoay vần, tạo vật cứ nẩy sinh…nhưng lòng người vẫn cứ lạnh lùng và khóa chặt cánh cửa tâm hồn, không có chỗ cho Đấng tình yêu ngự trị.

Con người vẫn cứ thờ ơ, cứ lầm hay vô tình, xem như chuyện xảy ra cách đây hơn hai ngàn năm tại Israel chẳng có chút liên hệ gì đến bản thân mình, đến cuộc đời này và đến thế giới này!

Tiền bạc, của cải xem ra hấp dẫn đối với con người hơn là một Thiên Chúa chịu đóng đinh? Đối với con người: Danh vọng – những hào quang sáng chói - dễ sở hữu hơn là chấp nhận thân phận „làm con“ Thiên Chúa? Những thú vui xem ra dễ „cảm“ và dễ chịu hơn là sống khắc khổ, hy sinh?


Phản tỉnh, trở về để được Thiên Chúa tha thứ, yêu thương và được cứu độ, đó thái độ cần thiết nhất và đẹp lòng Thiên Chúa nhất, còn chần chờ gì nữa, hãy bắt đầu lúc chưa muộn và khi trời còn sáng…

Trầm tư, suy nghĩ và tự đặt câu hỏi trong một buổi chiều lộng gió, tôi hỏi vào khoảng không, hỏi áng mây chiều nhưng cũng đang tự vấn chính tôi và chính bạn đó!

TT, 19.04.2011

No comments:

Post a Comment